
Vậy thôi, chút tản mạn uống trà ngày hè nóng nực!
Không phải là thức uống cao sang, không nằm trong “danh mục” nghệ thuật trà của Việt Nam, tuy vậy trà đá lại có mặt khắp nơi từ nông thôn ra thành thị.
Đọc Vang bóng một thời, nhân vật của nhà văn Nguyễn Tuân cho biết: “Cả ạ, thày cho nước pha trà không gì thơm lành bằng cái thứ nước đọng trong lá sen. Mỗi lá chỉ có ít thôi. Phải gạn vét ở nhiều lá mới đủ uống một ấm. Hồi thày còn ít tuổi, mỗi lúc được quan Ðốc truyền cho đi thuyền thúng vớt những giọt thủy ngân ấy ở lá sen mặt đầm, thày cho là kỳ thú nhất trong đời một người học trò được thày học yêu như con”. Ấy là một trong những cách uống trà của người Hà Nội xưa.
Thử nghĩ, từ khu làng đại học ở xa tít ngoài Thủ Đức, trưa nắng chang chang, hì hục cỡi con ngựa sắt cà tàng leo lên dốc cầu Sài Gòn, mồ hôi mồ kê túa ra cay cả mắt, ướt đẫm áo. Nếu lúc ấy có được ly trà đá thì còn gì sung sướng hơn.
Thật vậy, Trà đá từ lâu đã trở thành thức uống giản dị, trời nắng – làm cốc trà đá cho mát người, trời lạnh – nhâm nhi trà đá tỉ tê cùng bạn bè. Trà đá không màu mè, không đựng trong những đồ dùng sang trọng, nhưng cho dù là ai, giàu- nghèo hay sang- hèn, đều từng nếm qua hương vị đắng chát và ngọt thanh của Trà đá.
Trà giờ có rất nhiều loại. Thông dụng là Trà sao, sấy thủ công hoặc bằng máy. Từ dạo có trà bẩn, người dùng cẩn thận chọn lựa hơn. Dùng những thương hiệu đảm bảo. Tốt nhất vẫn là Trà sạch. Công nghệ làm chè tiên tiến lên, người ta sản xuất chè Ô Long vê thành những viên tròn nhỏ và được ủ lên men đóng trong gói, hộp chân không.
Tản mạn về Trà có lẽ còn dài bất tận bởi mỗi người mỗi cách uống và khoái cảm khác nhau. Có chung chăng chỉ là ở một điều. Cuộc sống có biến đổi thế nào thì Trà uống mãi là một thứ uống tinh túy và luôn tồn tại cùng đời sống con người. Vậy thôi, chút tản mạn uống trà ngày hè nóng nực.